Sadhguru nói về cách giáo dục con cái, truyền cảm hứng cho con trẻ
Hãy bỏ đi cái ý nghĩ đứa con thuộc về bạn.
Nếu bạn nghĩ đứa trẻ này là của bạn thì khi nó chỉ bắt đầu bước vào tuổi vị thành niên thôi, nó sẽ bắt đầu nói với bạn: "Thật quái quỷ, con không thuộc về cha mẹ đâu".
Đó là tất cả những gì con cái cố gắng nói với bạn.
Có thể bạn không chấp nhận nhưng thực sự, dù đó là chồng bạn, vợ bạn hay con bạn thì họ cũng không thuộc về bạn. Bạn không thể sở hữu họ. Nếu bạn vẫn không hiểu điều đó thì bạn sẽ hiểu khi bạn qua đời hoặc họ qua đời. Họ không thuộc về bạn.
Họ là những cuộc đời khác đã chọn ở bên cạnh bạn (hoặc chọn thông qua bạn để đến với cuộc sống). Vì vậy, hãy vui mừng vì điều đó và trân trọng nó.
Với con cái, nếu bạn là một người bạn tốt của chúng thì khi chúng có vấn đề gì hay khó khăn gì, chúng sẽ nói với bạn.
Tuy nhiên, hầu hết các bậc cha mẹ đều là những người bạn tệ, vậy nên, những đứa con sẽ tìm đến những người bạn khác. Và những người bạn đó đưa ra những lời khuyên kỳ quặc của riêng họ.
Điều tốt nhất khi con bạn gặp khó khăn là chúng tìm đến bạn, phải không? Phải vậy không? Nhưng chúng sẽ không tìm đến bạn nếu bạn đã hành xử như một ông chủ.
Chúng sẽ không tìm đến bạn nếu bạn là một người cha hoặc mẹ đáng sợ. Các con chỉ tìm đến bạn nếu bạn là bạn của chúng.
***
Sẽ thật tuyệt vời nếu thế giới này được hướng dẫn bởi trẻ con, bởi vì chúng gần với cuộc sống hơn bất kỳ ai khác.
Người hỏi: Tôi có hai con nhỏ, chúng rất vui khi ở nhà, nhưng khi đến trường, chúng lại như đang đi vào chiến trường. Chúng phải được trang bị để chiến đấu với trận chiến từng ngày...
Sadhguru trả lời: Bây giờ, nếu trẻ em không cảm thấy hạnh phúc khi ở trường, tôi nghĩ chúng ta cần kiểm tra các giáo viên, bởi vì đây là đặc điểm tự nhiên của con người: khi bạn biết thứ gì đó mà bạn chưa từng biết, nó sẽ mang đến cho bạn niềm vui, phải không?
Học tập là một đặc điểm rất tự nhiên của con người. Khi bạn học được điều gì đó mà bạn không biết, bạn sẽ thấy vui. Vì vậy, nếu học tập làm chúng ta khốn khổ thì rõ ràng, chúng ta chưa hiểu học tập là gì.
Thật không may, bạn gửi con bạn đến trường không phải vì muốn chúng được biết, được học. Bạn đã gửi con bạn đến trường chỉ vì muốn chúng kiếm tiền. Đây là một cách tai hại. Đây không phải là giáo dục.
Bạn muốn chúng làm nô lệ, vì vậy, các giáo viên đang làm công việc đó thay cho bạn. Bạn muốn chúng làm nô lệ cho cái mà bạn gọi là hạnh phúc về kinh tế. Vì vậy, các giáo viên chỉ là... đang làm điều đó thay cho bạn.
Vì vậy, tốt hơn bạn nên thay đổi thái độ của mình về giáo dục. Tại Isha, chúng tôi đã tạo ra một ngôi trường mà ở đó, toàn bộ trọng tâm của giáo dục không phải là nhồi nhét thông tin, mà là khơi dậy khát khao được biết. Nếu khát khao được biết được khơi dậy trong trẻ con, bạn sẽ không thể ngăn chúng học hỏi. Chúng sẽ học bằng mọi cách.
Nhưng thay vì khơi dậy điều khát khao được biết, bạn lại nhồi nhét nó, nhấn nó xuống bằng cái ý tưởng của bạn về giáo dục, và ý tưởng của bạn về giáo dục là địa vị, xã hội và tiền bạc. Đây là cách sai lầm.
Vì vậy, những đứa trẻ, những mảnh đời đang tràn đầy niềm vui này, dần dần trở nên buồn bã như thế này, bởi vì bạn đang đánh lạc hướng chúng hoàn toàn bằng những sự ràng buộc mà bạn đã tự xây cho mình.
Bạn đang cố áp đặt sự ràng buộc tương tự lên con bạn, điều đó là không cần thiết.
Người hỏi: Tôi thấy khái niệm "kỹ thuật nội tâm - kiến tạo bản thân" của ngài, nếu áp dụng vào cách sống cho trẻ con thì rất khó, bởi vì chúng còn gặp những đứa trẻ từ các tầng lớp khác nhau và các nền tảng xã hội khác nhau. Làm sao để "kỹ thuật nội tâm", cái mà tôi muốn áp dụng cho con cái tôi ở nhà, có thể chịu được sự cạnh tranh, áp lực và lối sống mà những đứa trẻ khác đang sống? Con của tôi có thể bước vào "kỹ thuật nội tâm" như thế nào?
Sadhguru trả lời: Hãy xem, bạn thấy áp lực chỉ vì bạn đang đặt hai con người hoàn toàn độc nhất để so sánh. Trên đời này, có ai giống bạn hoàn toàn không? Không. Thật là may mắn, phải không? Tôi đùa thôi. Chỉ có một người là bạn. Vì vậy, mỗi chúng sinh là một thực thể hoàn toàn độc nhất. Con bạn cũng vậy.
Nhưng bây giờ, bạn đang cố đặt tất cả chúng vào cùng một ngăn và so sánh chúng với người mà chúng cần phải học: ABC hoặc 123 hoặc cái gì đó... - và làm chúng cảm thấy tốt hơn hoặc tệ hơn.
Vì vậy, chính bạn đã mang đến sự cạnh tranh và so sánh đó, bởi vì đối với hầu hết các bậc làm cha mẹ, nó không phải là về giáo dục. Nó là về sự cạnh tranh để được đứng đầu tiên. Tất cả những gì họ muốn là: Họ muốn con của họ ngồi trên đầu mọi đứa trẻ khác. Họ không quan tâm đến việc học, họ không quan tâm đến giáo dục, họ không quan tâm đến sự nghiệp, họ không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Toàn bộ sự nỗ lực của đời họ là làm thế nào để ngồi trên một đống của cải. Có phải vậy không? Mọi người đều muốn ngồi trên một đống của cải, nhưng không phải ai cũng có thể ngồi trên đỉnh. Chỉ có một người sẽ ngồi, những người khác sẽ tự nhiên bị đẩy xuống dưới, và bị chèn ép, phải không?
Dù là loại hoạt động nào, nếu mục tiêu của chúng ta chỉ là ngồi trên đỉnh cao thì tự nhiên, nhiều người bên dưới sẽ thấy ngột ngạt. Đây là điều sẽ xảy ra, không có cách nào khác.
Vì vậy, phương hướng giáo dục phải thay đổi.
Bạn bảo: "Không, không, chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì, các trường học đã là như vậy".
Không. Các trường học chỉ phục vụ cho thái độ của bạn. Nếu thái độ của bạn thay đổi, các trường học sẽ thay đổi.
Nhưng tất cả những gì bạn muốn là: bằng cách nào đó, con bạn đạt được 100 %. Không quan trọng cái gì đã xảy ra với đứa trẻ, bạn chỉ muốn con bạn đứng đầu. Trường học chỉ đang cố gắng phục vụ cho bạn bởi vì bạn đang trả tiền cho họ. Họ chỉ đang cố gắng hoàn thành công việc của mình.
Và khi bạn đang trên đường thực hiện mong muốn của mình, đứa trẻ cũng đang bị hủy hoại.
Nhưng với bạn, điều đó không thành vấn đề, con của hạnh không hạnh phúc cũng không sao, bạn muốn nó phải đứng đầu. Đây là một căn bệnh cần được loại trừ.
Thiên tài thực sự của con người sẽ không nở hoa nếu kiểu giáo dục này xảy ra. Khả năng thực sự của con người sẽ không thể tìm thấy sự biểu lộ trong cạnh tranh.
Khả năng thực sự của con người chỉ tìm thấy sự biểu lộ qua sự thư giãn tuyệt đối.
Tâm trí của bạn, cơ thể của bạn sẽ làm việc tốt nhất, sẽ tìm thấy sự biểu lộ đầy đủ nhất khi bạn vui vẻ, bình yên và tĩnh lặng trong chính mình.
Khi bạn cố gắng chạy đua với ai đó, bạn chỉ nghĩ đến việc đi trước anh ta một bước, chỉ vậy thôi. Bạn không nghĩ đến tiềm năng cao nhất của bạn là gì. Chúng ta đang hủy hoại cả một thế hệ con người với kiểu giáo dục mà chúng ta đang cung cấp.
Chúng tôi muốn nuôi dưỡng sự cởi mở nhất định trong con người đó. Hãy xem: ai đó trở thành tâm linh hoặc rẽ sang tâm linh một cách thành công bởi vì anh ta đã có một sự cởi mở nhất định về cuộc sống. Anh ta không phán xét và kết luận về bất cứ điều gì. Anh ấy sẵn sàng nhìn mọi thứ.
Đây là điều mà chúng ta cần nuôi dưỡng trong trẻ con, rằng đứa trẻ sẽ học cách nhìn vào mọi khía cạnh của cuộc sống với sự cởi mở tuyệt đối mà không có định kiến, không có yếu tố tôn giáo, văn hóa hay bất kỳ loại khuynh hướng nào khác.
Với sự cởi mở tuyệt đối, nó sẽ nhìn vào mọi khía cạnh của cuộc sống. Khi điều đó xảy ra, cho dù bạn có nói với chúng về tâm linh hay không, con bạn vẫn sẽ rẽ sang tâm linh.
Tâm linh sẽ là một phần tự nhiên trong cuộc sống của chúng chứ không phải thứ gì đó mà chúng sẽ theo đuổi bằng cách đi đến một đạo tràng hoặc một số nơi khác. Nó sẽ là một phần rất tự nhiên trong cuộc sống của chúng, bởi vì chúng đã phát triển một sự cởi mở nhất định đối với mọi khía cạnh của cuộc sống.
Mục đích chính của giáo dục con người là mở rộng tầm nhìn của họ, phải không? Nhưng bạn nói xem, những người đang được giáo dục, họ đang mở rộng tầm nhìn hay đang trở nên hạn hẹp?
Hãy xem, chỉ 50 năm trước đây, ở mọi nơi trên thế giới, mọi người sống trong những gia đình lớn. Ở Ấn Độ vẫn có những gia đình như vậy. Ba trăm, bốn trăm người sống trong một ngôi nhà, một đại gia đình. Không có vấn đề gì lớn, bạn biết điều đó không?
Họ biết cách hòa giải với nhau và tiếp tục, bởi vì 400 người sống cùng nhau cũng là một thách thức.
Nhưng hãy xem, bây giờ, khi nền giáo dục hiện đại đến, dần dần chúng ta không thể sống với chính cha mẹ của mình. Chúng ta chỉ nghĩ rằng chồng, vợ và con cái chúng ta mới là một gia đình. Nhưng bây giờ, trong 15 - 20 năm qua, nó đang biến mất dần. Gia đình chỉ có nghĩa là bạn và chồng của bạn, và thời gian sống chung có khi không quá 10 ngày. Con cái của bạn cũng ở riêng.
Ở một nơi, thậm chí 2,3 người không thể sống cùng nhau, phải không? Đây là cái mà giáo dục đã làm với bạn. Nó đã không mở rộng tầm nhìn của bạn. Đâu đó, nó khiến bạn trở nên hẹp hòi và theo chủ nghĩa cá nhân.
Bạn không còn tính bao gồm nữa, bạn đang trở nên rất độc quyền, phải không? Sự bao gồm đã biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ ý tưởng của việc giáo dục một người là khi anh ta đang sống trong một bầu trời chật hẹp của cuộc sống, bạn giáo dục anh ấy, để anh ấy biết về toàn bộ thế giới và mở rộng toàn bộ góc nhìn về cuộc sống của anh ấy. Giáo dục có nghĩa là bao hàm, gộp vào, phải không?
Nhưng kiểu giáo dục mà chúng ta đang truyền cho bọn trẻ, nó đang khiến chúng trở nên rất độc quyền. Chúng thậm chí không thể chịu nổi thêm một người nào nữa trong đời.
Hãy xem, hầu hết mọi người đã rơi vào tình huống mà họ không thể sống với bất kỳ người nào nữa. Vì vậy, nó không chỉ là một hiện tượng cá nhân, bạn biết đấy, nó là hiện tượng của toàn thế giới. Nó là hiện tượng của cả một thế hệ vì cái cách mà giáo dục đang được truyền đạt.
Vì vậy, chúng ta muốn truyền đạt một nền giáo dục mang tính bao hàm cao, để khi bạn trưởng thành, bạn có thể bao hàm toàn bộ thế giới như chính bạn và cuộc sống, và đó là tâm linh.
Đó là lý do tại sao tâm linh không được dạy. Giáo dục, tự bản thân nó đã là tâm linh, bởi vì giáo dục là mở rộng tầm nhìn của bạn chứ không phải nói về Chúa hay những điều vô nghĩa. Chúng tôi muốn trẻ em lớn lên mà vẫn giữ được trí thông minh nguyên vẹn, nơi mà sự khát khao hiểu biết trong trẻ được khơi lên chứ không phải ép buộc chúng học hành, không phải kiểu giáo dục nhồi nhét.
Vì vậy, khát khao được biết, khát khao được học phải được trao dồi trong đứa trẻ chứ không phải chỉ nhồi nhét cho nó một lượng thông tin khổng lồ và mong đợi nó vượt qua, vượt qua.
Và đây là điều rất quan trọng: mọi người thành công trong cuộc sống của họ không phải vì họ có bằng cấp, không phải vì họ có bằng đại học, mà vì họ có năng lực, không phải sao?
Chúng tôi đang xem làm cách nào để nâng cao năng lực của trẻ em trong bất kỳ lĩnh vực nào mà trẻ có năng khiếu. Nó sẽ tốt hơn việc cố gắng làm cho trẻ đủ tiêu chuẩn của một chứng chỉ nào đó.
Điều tôi thấy là: nếu thế giới được hướng dẫn bởi các thiếu niên thì nó sẽ trở thành một nơi tốt hơn để sống, bởi vì tuổi trẻ là bộ phận có mức năng lượng cao hơn phần còn lại của nhân loại, vì vậy, mỗi việc nhỏ mà chúng làm đều có phần phóng đại một chút và lớn hơn một chút so với những gì mà các độ tuổi khác có thể làm.
Nếu thứ gì đó sẽ xây dựng thế giới thì đó là giới trẻ. Và nếu thứ gì đó sẽ phá hủy thế giới thì đó cũng là giới trẻ, không phải sao?
Tuổi trẻ là thế hệ sống động hơn bất kỳ thế hệ nào khác trên hành tinh này. Vì vậy, thay vì đối xử với tuổi trẻ như một loại bệnh nào đó cần xử lý, bạn phải hiểu tuổi trẻ còn sống động hơn nhiều so với phần còn lại của nhân loại.
Chỉ là như vầy: bởi vì giới trẻ đang ở trong một trạng thái lơ đãng nhất định về mặt năng lượng, vì vậy, nếu không được truyền cảm hứng, nếu không được hướng dẫn phù hợp, chúng sẽ rất dễ chuyển sang tiêu cực. Ngược lại, chắc chắn chúng sẽ gần với cuộc sống hơn bất kỳ ai khác.
Sẽ thật tuyệt vời nếu thế giới này được hướng dẫn bởi trẻ con, bởi vì chúng gần gũi với cuộc sống hơn bất kỳ ai khác. Hãy xem, sau tất cả, mọi thứ bạn muốn làm trên hành tinh này đều là vì hạnh phúc của con người. Nếu bạn nhìn vào trẻ em và nhìn lại mình, chắc chắn trẻ em hạnh phúc hơn bạn nhiều, không phải vậy sao? Một khi như vậy, bạn nói xem, ai nên là người tư vấn cho cuộc sống? Bạn hay những đứa trẻ? Chắc chắn là những đứa trẻ, phải không? Bởi vì chúng gần với cuộc sống hơn.
Một sai sót lớn đang xảy ra trên thế giới ngày nay, đó là hệ thống giáo dục đã mang tính thông tin 100 % và không có sự truyền cảm hứng. Nếu không có nguồn cảm hứng, người ta sẽ không thể vượt lên trên giới hạn mà họ đang sống. Chỉ khi được truyền cảm hứng, người ta mới muốn vượt lên những hạn chế đang tồn tại.
Ngày nay, nền giáo dục đã trở nên mất cảm hứng hoàn toàn. Khi tất cả những gì được cung cấp chỉ là thông tin, bạn có thể nhận nó tốt hơn qua âm thanh, video, trên mạng hay bất cứ đâu.
Chỉ khi vai trò của giáo viên là truyền cảm hứng cho người học, tạo ra khao khát hiểu biết và những thứ tương tự... thì khi đó, vai trò của người giáo viên mới có ý nghĩa thực sự. Nếu người giáo viên chỉ cố gắng truyền tải thông tin thì các phương tiện truyền tải khác sẽ làm tốt hơn họ.
Việc biến toàn bộ hệ thống giáo dục trở thành thông tin thuần túy đã gây ra thiệt hại to lớn, vì khoảng thời gian đó trong cuộc đời bạn, khi bạn còn trẻ, khi bạn có khả năng làm được nhiều việc thì thật không may, bạn lại bị lãng phí chỉ vì không có đủ nguồn cảm hứng cần thiết.
Để truyền cảm hứng, bạn cần có sự cam kết và cống hiến nhiều hơn nữa. Nó cần sự cam kết và cống hiến từng ngày. Và nó là việc cả đời.
Giống như việc nuôi dưỡng một cái cây, nếu bạn muốn nó mang lại quả cho bạn thì bạn phải nuôi dưỡng nó mỗi ngày. Mỗi ngày, bạn phải tưới nước cho nó, chăm sóc nó. Nếu sự cống hiến này được thể hiện bởi người lớn, những người trưởng thành, thì bạn sẽ thấy giới trẻ sẽ làm nên những điều kỳ diệu.
Chỉ vì sự cống hiến như vậy đã bị mất đi nên giới trẻ cũng dường như bị mất phương hướng. Chúng không biết phải làm gì và chúng làm những việc của chúng - những việc ngắn hạn, bởi vì mỗi người đều làm việc cho những mục tiêu ngắn hạn nên giới trẻ cũng làm việc vì những mục tiêu ngắn hạn.
Bạn thấy đấy, xét cho cùng thì mọi người trên thế giới đều quan tâm đến hạnh phúc của con người, có phải không? Hãy xem, tên trộm cũng quan tâm đến hạnh phúc của con người, chỉ là quan điểm của họ về hạnh phúc chỉ hướng về chính họ mà thôi. Đúng không? Một tên tội phạm cũng quan tâm đến hạnh phúc của con người, chỉ là ý tưởng của hắn là cho chính hắn.
Vì vậy, một điều lớn lao cần xảy ra đối với giới trẻ và với mọi người, đó là danh tính của họ với nhân loại không bị hạn chế thành chính họ và nó phải bao gồm một cộng đồng lớn lơn, một thế giới lớn hơn xung quanh họ. Giáo dục ngày nay còn thiếu điều này. Giáo dục hiện đại không ngừng đào tạo con người thành những người chỉ nghĩ về chính họ và không gì khác ngoài họ.
Bây giờ, chúng ta phá hoại một cách bừa bãi và sau đó chúng ta nói về bảo vệ môi trường, sau đó làm vài thứ khác nữa. Tất cả chỉ là chắp vá, bởi vì toàn bộ quá trình khoa học mà chúng ta đang làm bây giờ chỉ là làm sao sử dụng mọi thứ cho lợi ích và sự thoải mái của chúng ta.
Ban đầu, bạn sử dụng hành tinh này, sau đó sử dụng cây cối, động vật và tất nhiên là cả con người của hành tinh này. Bạn sử dụng mọi người cho sự thoải mái và hạnh phúc của bạn. Thái độ sống đó đã được thiết lập sâu hơn qua quá trình giáo dục hiện đại.
Vì vậy, khi chúng ta đã đầu tư thời gian, nguồn lực và năng lượng cho giáo dục hiện đại thì chúng ta cũng cần đầu tư thời gian, nguồn lực và năng lượng cho khía cạnh truyền cảm hứng - khía cạnh mà giáo dục ngày nay vẫn chưa làm được.
Khi không có cảm hứng, chúng ta có xu hướng chỉ hoạt động trong những giới hạn mà chúng ta đặt ra. Chỉ khi có cảm hứng, chúng ta mới vượt lên và làm những điều bình thường không làm được. Chỉ khi đó, xã hội mới tiến lên phía trước và làm được điều gì đó đáng giá.
Thật không may, nguồn cảm hứng thường chỉ xảy ra khi có xung đột xảy ra.
Lẽ ra, trong cuộc sống hòa bình thường ngày, con người vẫn nên được truyền cảm hứng. Điều này rất quan trọng. Khi có chiến tranh xảy ra, mọi người sẵn sàng đi và sẵn sàng chết, đó không phải là vấn đề. Khi mọi thứ đều ổn mà vẫn được truyền cảm hứng cao độ để duy trì và tạo ra những tình huống mà chúng ta muốn cho đất nước mình, cho thế giới mình... thì đó mới là cần thiết.
Và đây không phải là công việc của một ngày, mà là của một đời.
***
Đời sống tâm hồn của trẻ nhỏ đều ít nhiều mang dấu vết của những người lớn xung quanh, đặc biệt là từ cha mẹ và giáo viên.
Vì vậy, nếu bạn muốn con cái của bạn có một phẩm chất nào đó thì điều quan trọng nhất là: bạn có toát lên được phẩm chất đó không?
Bạn thấy đấy, điều khiến cho mọi người say mê, quý mến trẻ con là chúng có một cuộc sống rất tuyệt vời. Hầu hết thời gian của chúng là niềm vui (trừ khi bạn gây đau khổ cho chúng).
Nếu bạn muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ, bạn phải có cuộc sống dồi dào, chan chứa niềm vui, bời vì khi đó, đứa trẻ sẽ bị thu hút bởi bạn. Một khi đứa trẻ ngưỡng mộ bạn, bị thu hút bởi bạn, bạn có thể dễ dàng uốn nắn nó theo cách của bạn.
Ngày nay, hầu hết trẻ em đều tránh người lớn vì hầu hết người lớn đều không vui vẻ. Họ chỉ toàn phàn nàn, căng thẳng… Vì vậy, hà cớ gì một đứa trẻ lại phải liên quan đến họ?
Họ không đại diện cho cuộc sống mà chỉ đại diện cho một số lợi ích khác. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến những sự tác động lên con bạn, bạn phải đại diện cho cuộc sống. Bởi vì con bạn chính là sự sống. Chúng không phải những thứ mà bạn sở hữu để thỏa mãn lòng tự đại.
Chúng đơn giản là một sự sống. Vì vậy, bạn cũng phải đại diện cho cuộc sống.
Nếu bạn quan tâm đến việc thực sự có tác động đến con cái của bạn, bạn phải đại diện cho cuộc sống. Bạn phải thể hiện niềm vui và sự phấn khởi của mình trong công việc, trong thư giãn cũng như trong trải nghiệm sống.
Nếu không, con bạn sẽ không cảm thấy hứng thú với bạn.
Và nếu bạn quá nghiêm túc với cuộc sống tiền bạc, địa vị, danh lợi… thì tốt nhất là đừng để con bạn bị ảnh hưởng.
Trí thông minh, nó có tồn tại bên trong chúng ta hay không?
Có. Luôn có trí thông minh trong cơ thể bạn.
Bạn ăn một quả chuối nhưng bạn không thành quả chuối mà thành con người. Bạn lớn lên.
Bởi vì họ mãi bận rộn với những suy nghĩ, cảm xúc, hệ tư tưởng và triết lý riêng của họ.
Vậy nên, đừng cố gắng ảnh hưởng đến con cái của bạn.
Mà hãy vươn lên và tỏa sáng theo cách khiến con của bạn không thể rời mắt khỏi bạn.
Điều này rất quan trọng, ít nhất cho đến năm con của bạn được 14 tuổi.
Bầu không khí nuôi dưỡng trẻ cũng như một tử cung bên ngoài,
Bạn phải tạo ra sự nuôi dưỡng, yêu thương, chăm sóc và chan chứa niềm vui.
Khi bạn làm được điều này, tiềm năng của con bạn sẽ được mở ra.
Sự lụn bại nhất của cuộc sống bây giờ là hầu hết thiên tài của con người đều bị tê liệt bởi các triết lý, hệ tư tưởng, hệ thống niềm tin.
Mọi người bị mắc kẹt trong khuôn khổ tinh thần của chính họ.
Theo nhiều cách, đó là cách làm của các thế hệ trước
rằng họ đang cố gắng gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến bạn, nghĩ rằng họ phải giữ gìn cái này, giữ gìn cái kia.
Sinh mệnh không phải là thứ cần phải giữ gìn.
Nói tóm lại, nếu bạn tạo được bầu không khí tốt đẹp cho con mình.
Bạn sẽ không cần lo lắng về những gì con bạn sẽ làm với cuộc sống của chúng nữa.
Bởi vì chúng sẽ làm những gì tốt nhất mà chúng có thể làm,
Và đó là tất cả những gì mà mỗi con người có thể làm được.
Bạn không yêu cầu một cây xoài sản xuất dừa.
Vì nó sẽ tạo ra xoài.
Và đó là tất cả những gì quan trọng.
Sadhguru
Những kiến thức mà bạn biết, nó không phải là vấn đề.
Bạn biết càng nhiều thì càng tốt.
Nhưng, khi bạn tự xác định mình với những gì bạn biết, và bạn kết luận mọi thứ xung quanh dựa theo những gì mà bạn biết, thì đó là vấn đề.
Vì sao trẻ em ngày nay chán học?
Ngày nay, trong dạy học, đa phần người ta chỉ truyền thông tin chứ không phải truyền cảm hứng.
Muốn trẻ em yêu thích việc học, bạn phải truyền cảm hứng cho chúng.
Ngày nay, công nghệ ngày càng phát triển, người ta có thể tra mọi thứ trên Google. Cho nên, nếu bạn chỉ có kiến thức thì bạn cũng chẳng có gì đáng tự hào. Tất cả đều có trên mạng.
Ngày nay, con trẻ bị ép học ở trường và chúng trở nên mệt mỏi.
Có một số lý do khiến cho bạn không thể thay đổi tình trạng này. Vậy thì, ít nhất, hãy giải phóng cho con bạn bằng cách để chúng được thoải mái khi ở nhà. Bạn không nên ép chúng học thêm đến mụ mị. Hãy để chúng tự do phát triển với ý thức nhân văn bẩm sinh và khả năng tự nhiên của một con người. Điều đó mới là tuyệt vời.
Chúng ta có hàng tỷ thiên tài nhưng tất cả đều ngột ngạt một cách khủng khiếp. Mỗi con người có thể tạo ra nhiều điều tuyệt vời nếu họ không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi các hệ thống tổ chức bên ngoài.
Với con trẻ, thay vì trở thành một ông chủ, bà chủ, bạn hãy trở thành bạn của con mình. Bạn đừng áp đặt con cái, bởi vì cuộc sống của chúng vui hơn bạn nhiều. Chúng vui vẻ, hạnh phúc hơn bạn, vì vậy, người cần học hỏi là bạn mới đúng.
Hãy chơi cùng trẻ, ăn cùng trẻ, nghe nhạc cùng con trẻ..., bạn sẽ có được sự tin tưởng và tình yêu thương từ chúng. Quan trọng hơn, bạn sẽ học được từ con trẻ rất nhiều điều. Vì vậy, đã đến lúc bạn ngưng dạy dỗ con bạn về cuộc sống. Đã đến lúc bạn cần học lại cuộc sống hạnh phúc mà bạn đã quên.
***
Những kiến thức mà bạn biết, nó không phải là vấn đề.
Bạn biết càng nhiều thì càng tốt.
Nhưng, khi bạn tự xác định mình với những gì bạn biết, và bạn kết luận mọi thứ xung quanh dựa theo những gì mà bạn biết, thì đó là vấn đề.
***
Khi còn là một đứa trẻ và khi còn là thanh niên, tôi muốn được tự do, muốn sống cuộc sống của tôi theo điều kiện của tôi.
Tôi nghĩ mọi thế hệ đều giống nhau.
Có ổn không khi cho bọn trẻ của chúng ta tự do và cho phép chúng đưa ra quyết định của mình?
Sadhguru trả lời: Bạn chỉ cần tạo ra một bầu không khí yêu thương, vui vẻ và trách nhiệm.
Trong câu hỏi của bạn, bạn đã dùng từ "tự do".
Tự do là một từ khá tệ.
Bạn đừng bao giờ thốt ra từ “tự do”.
Con cái của bạn cũng không nên quen với từ “tự do”.
Bạn phải luôn có tinh thần trách nhiệm đối với hạnh phúc, sức khỏe và sự phát triển của chúng.
Và khả năng đáp ứng mọi chiều kích của cuộc sống.
Khi có tinh thần trách nhiệm thì tự do sẽ là hệ quả tất yếu.
Nếu bạn muốn có hoa trong vườn, bạn không cần nói về hoa.
Nếu bạn là một người làm vườn giỏi, bạn sẽ không bao giờ nói về hoa.
Bạn sẽ nói về đất, phân, nước và ánh sáng mặt trời.
Nếu bạn quản lý được những điều này, bạn sẽ có những bông hoa tuyệt vời.
Tương tự, nếu bạn quản lý các điều kiện cần thiết để một đứa trẻ nở hoa đẹp thì đứa trẻ ấy sẽ nở hoa.
Ngược lại, nếu bạn cố gắng nuôi chúng theo những khuôn mẫu làm bó buộc tâm trí thì chúng sẽ nổi loạn.
Bởi vì không có cuộc sống nào có thể phù hợp với những khuôn mẫu mà bạn tạo ra trong tâm trí mình.
Vì vậy, chúng ta không cần những ý tưởng lớn về cách nuôi dạy một đứa trẻ.
Chúng ta chỉ cần duy trì bầu không khí yêu thương tuyệt đối, vui vẻ và trách nhiệm.
Điều quan trọng hơn hết là con cái bạn không thấy oán hận, bực bội, chán nản và tức giận.
Nếu bạn chăm chút vào quá trình thì kết quả sẽ đến.
Nếu bạn tập trung vào kết quả quả mà không quan tâm đến quá trình thì hậu quả sẽ xảy ra. Hoặc tất cả chỉ là một giấc mơ.
***
Một bá tước đã nói rằng: “Trước khi kết hôn, tôi đã có sáu lý thuyết tuyệt vời về cách làm cha mẹ.
Nhưng bây giờ, tôi có sáu đứa con và mọi lý thuyết đều không còn nữa”.
Thật không may, đâu đó, người ta vẫn tin rằng tất cả trẻ em được sinh ra không đúng và họ phải sửa lại cho đúng.
Vậy tôi phải làm gì đây, trong việc nuôi dạy con cái?
Tôi muốn bạn nhìn lại và xem, khi bạn năm, sáu tuổi, mẫu cha mẹ tốt nhất đối với bạn là gì?
Nếu bạn nhìn lại, bạn sẽ thấy rất rõ ràng.
Vì vậy, nếu bạn là cha mẹ, điều quan trọng là xin đừng đứng trên một bệ đỡ lớn.
Bằng cấp duy nhất mà bạn có là bạn đến đây sớm hơn con bạn vài năm.
Cho nên chỉ có những sai lầm mà bạn từng mắc phải, sớm hơn con bạn một chút.
Khi bạn nói, "Tôi ước mình còn trẻ".
Điều đó có nghĩa là: Bạn đã từng mắc sai lầm nào đó khi còn trẻ. Và giờ thì bạn hối tiếc.
Vì vậy, bằng cấp duy nhất mà người lớn có là đã đến đây sớm hơn vài năm so với những người trẻ tuổi.
Điều này không đủ để bạn có thể đưa ra lời khuyên về mọi thứ trong vũ trụ này.
Nếu bạn thừa nhận sự thiếu hiểu biết của mình với giới trẻ, đặc biệt là với trẻ nhỏ thì chúng sẽ trở thành bạn thân của bạn.
Nếu không thì chúng chỉ chú ý đến bạn bởi vì chúng phải làm như vậy.
Nếu bạn không phải là một người bạn tốt đối với con trẻ thì chúng sẽ không tìm kiếm lời khuyên của bạn.
Khi không có tình bạn giữa bạn và chúng, bạn có thể nói những gì bạn muốn, nhưng chúng sẽ không nghe.
Và nếu bạn cứ nói hết lời khuyên này đến lời khuyên khác, thì chúng sẽ làm ngược lại, để chọc tức bạn.
Rất nhiều trẻ em làm mọi việc chỉ để cha mẹ chúng hoang mang, có không?
Chúng làm những điều đó chỉ để cha mẹ chúng sợ hãi và chúng thích như vậy.
Bởi vì những lời khuyên, những đạo lý... của bạn là bệnh hoạn. Không ai thích bị dạy đời cả.
Nhưng nếu có một tình bạn giữa bạn và con bạn thì tự nhiên chúng sẽ lắng nghe.
Vì vậy, chỉ cần ngừng khuyên răng chúng.
Chỉ cần làm bạn với chúng, chơi với chúng, đi xem phim với chúng, cố gắng nghe loại nhạc mà chúng yêu thích.
Bạn sẽ thấy chúng thích bạn.
Chúng tôi đang tạo ra thế hệ người tiếp theo.
Những người quyết định có con thì phải có thời gian dành riêng cho đứa trẻ.
Không phải 10 phút chỗ này, mười phút chỗ kia.
Bạn phải có quỹ thời gian riêng tận tâm với trẻ.
Bạn chỉ cần dành thời gian với chúng, để chúng tiếp xúc với thiên nhiên.
Nhưng ngày nay, để thoát khỏi những đứa trẻ, người ta đã mua cho chúng những chiếc Smartphone, iPad khi chúng mới 5 tuổi.
Thấy chưa, bạn mua cho chúng iPad khi chúng mới bốn hoặc năm tuổi. Đừng nghĩ rằng đó là tình yêu của bạn.
Bạn đang có chiến lược, bạn muốn thoát khỏi sự quấy rầy của chúng.
Để bạn có thể tiến hành công việc của mình theo cách bạn muốn.
Tôi nghĩ những người như vậy thì không nên có con.
Trừ khi bạn sẵn sàng dành thời gian riêng. Còn không thì bạn đừng sinh con vì tội cho chúng lắm.
Một khi bạn có con, bạn phải có thời gian dành riêng cho chúng.
Và trước hết, bạn phải tự sửa chữa.
Bạn phải trở nên vui vẻ, nhân ái và hoàn thiện.
Đứa trẻ sẽ nhìn theo và thích ở bên bạn.
Sau đó, thời gian có thể điều chỉnh. Nếu chúng thực sự quan tâm đến bạn và thích bạn, năm phút sẽ có giá trị như năm ngày, năm phút kết nối giống như năm ngày.
Có gì để dạy? Bạn biết gì về cuộc sống mà đứa trẻ không biết, tôi đang hỏi bạn đấy?
Những thủ thuật sinh tồn, đừng dạy chúng quá sớm. Đây là một vấn đề quan trọng.
Người ta hỏi một đứa trẻ ba tuổi: "Con muốn trở thành gì"?
"Con muốn trở thành phi công. Con muốn trở thành biệt kích”.
Ngày nay, tất cả các cậu bé đều muốn trở thành biệt kích bởi vì đó là trò chơi mà chúng đang chơi.
Và tôi thấy trong những trò chơi này, "phew" có nghĩa là đầu của ai đó rơi ra.
Những đứa trẻ có thể trở thành đao phủ Jihadi Johns, bởi vì ngay từ thời thơ ấu, họ đã lấy đi đầu của mọi người.
Vậy, bạn muốn cho con cái mình tiếp xúc với điều gì, đó là điều mà cha mẹ nào cũng cần phải suy nghĩ.
Bởi vì đó là sự phơi nhiễm mà trẻ con đang dần gắn chặt vào, đó không phải đạo đức.
Đó là sự phơi nhiễm bạo lực đối với trẻ nhỏ.
Vì nó sẽ gắn bó suốt cuộc đời của chúng.
Bạn phải cho con bạn tiếp xúc với những điều tích cực, tuyệt vời.
Với những người đang có con thì điều này nghe có vẻ cực đoan.
Đó là hai tháng trong một năm, những người có con nên đưa chúng trở về với không gian tự nhiên, không sống trong thành phố chật chội nữa.
Phải đi xa ít nhất trong hai tháng.
Dù phải sống trong một cái lều ở đâu đó, chỉ cần được sống trong tự nhiên thì với bọn trẻ, đó đã là điều bổ ích. Nó rất quan trọng
Nếu bạn muốn con của bạn khỏe mạnh về thể chất, tinh thần và có được sự cân bằng thì đó là điều quan trọng nhất.
Những người làm cha mẹ cứ muốn tất cả những điều mà họ không thể làm, họ phải đạt được thông qua con cái của họ.
Trẻ con không phải là phương tiện để thực hiện tham vọng của bạn.
Đừng nghĩ rằng con cái thuộc quyền sở hữu của bạn.
Không. Chúng không phải là tài sản của bạn.
Hãy cho phép chúng khám phá khả năng của mình.
Nhưng những người làm cha mẹ thì cứ mãi lo:
“Chuyện gì sẽ xảy ra, chuyện gì sẽ xảy ra, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hãy nói cho tôi biết, khi bạn vượt qua nỗi sợ hãi, điều đó thật tuyệt vời, phải không?
Sợ hãi về mọi thứ, lợi ích là gì?
Thế hệ này phải là một phần mở rộng của thế hệ trước.
Thế hệ của bạn nên làm điều gì đó mà thế hệ trước không thể tưởng tượng được.
Nếu bạn muốn con mình xem xét các đề xuất mà bạn đang đưa ra thì đừng cố đặt ra các quy tắc kỷ luật chúng. Bởi vì, nếu chúng làm theo thì thật không may. Bạn giống như có một đứa con câm.
Bởi vì nếu chúng thông minh, chúng sẽ biết phản biện và không làm theo bạn.
Không phải vậy sao? Tôi biết, bạn không thích điều này.
Nếu con bạn chỉ là những đứa trẻ đần độn và bất lực thì điều đó sẽ hiệu quả.
Ngược lại, nếu con bạn thông minh thì việc bạn kỷ luật chúng, cằn nhằn chúng... sẽ không có hiệu quả.
Khi chúng ghét các quy tắc kỷ luật của bạn thì không bao lâu nữa, chúng cũng sẽ ghét bạn.
Vì vậy, đừng để mình rơi vào hoàn cảnh đó.
Điều quan trọng nhất là cung cấp cho con của bạn một bầu không khí tràn đầy niềm vui, tình yêu và cảm hứng.
Truyền cảm hứng để con bạn đứng lên và tìm thấy hết tiềm năng của mình.
Khi bạn tạo được bầu không khí như thế, bạn không cần phải lo lắng về việc cai quản, kỷ luật chúng nữa.
Tính kỷ luật trong chúng sẽ tự hình thành.
Kỷ luật không có nghĩa là kiểm soát.
Kỷ luật có nghĩa là bạn tập trung vào sự hiểu biết.
Từ "kỷ luật" trong tiếng Anh có nghĩa là "học" hoặc "để học".
Vì vậy, khi bạn nói 'Tôi có kỷ luật' có nghĩa là bạn luôn sẵn sàng học hỏi, rằng bạn không bị mắc kẹt trong các khuôn khổ.
Vì vậy, kỷ luật không chỉ là làm điều gì đó theo một cách nào đó mà là: bạn sẵn sàng học cách mới để làm mọi thứ tốt hơn.
Vì vậy, khi bạn luôn cố gắng tìm cách để làm mọi thứ tốt hơn thì bạn là người có kỷ luật.
Trau dồi nhận thức, mài giũa trí thông minh nhưng bạn đừng trở thành một khối bê tông cứng nhắc.
Rằng "Tôi là một kỹ sư", "Tôi là một bác sĩ", "Tôi là "cái này""," "Tôi là "cái kia "".
Nhiều vấn đề cần có sự chuyên môn, cần mức độ ứng dụng chính xác và đào tạo nhất định.
Cuối cùng, nếu muốn con bạn hay ai đó phải yêu bạn, bạn nên làm gì?
Bạn phải tỏa sáng một chút. Được không?
Có được không? Bạn phải tỏa sáng một chút.
***
Đầu tiên, bạn cần hiểu rằng: những đứa con của bạn chỉ đến với cuộc sống này thông qua bạn. Chúng không đến từ bạn.
Bạn chỉ cung cấp một số chất, một số gen di truyền để tạo ra một cơ thể. Thậm chí, có khi bạn cũng chưa từng nghĩ về tất cả những thứ này. Chỉ là từ sự thôi thúc khó cưỡng của bạn, bạn làm thứ gì đó và chúng ra đời.
Vậy nên, chúng không phải là tài sản của bạn, để bạn có thể quản lý theo bất cứ cách nào mà bạn muốn.
Nhưng bạn thì lại khác. Bạn đang làm mọi cách để thấy rằng đứa con vẫn còn phụ thuộc vào bạn, theo cách này hay cách khác. Bạn không nghĩ đến việc cho nó được tự do.
Nhưng, liệu bạn có muốn tạo ra thứ gì đó tốt hơn một chút so với chính bạn, cho thế giới không?
Việc đó quan trọng không?
Nếu bạn tạo ra một đứa trẻ, ít nhất nó phải tốt hơn bạn một bậc, phải không?
Nếu vẫn cùng là thứ này, lặp lại một lần nữa, thì để làm gì?
Và nếu bạn nuôi con mình lớn lên với một nhận thức mạnh mẽ về trí thông minh, với quyền tự do, tự quyết định... thì bạn sẽ thấy, chúng sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ. Bởi vì chúng sẽ rất dễ dàng nhận ra rằng: sự hiểu biết của chúng là chưa đủ cho một số thứ.
Ngược lại, nếu bạn nuôi chúng theo cái cách mà, chúng phải nghe theo lời khuyên của bạn thì chúng sẽ rất dễ nổi loạn, ngay cả khi những điều bạn nói là tốt đẹp. Chúng sẽ không làm theo và có khi còn làm ngược lại.
Đây là điều mà hầu hết phụ huynh đang gặp phải, đúng không?
Những đứa con muốn làm ngược lại chỉ để được cảm thấy độc lập.
Vậy nên, hãy nhớ rằng những đứa con của bạn, chúng chỉ đến với cuộc sống này thông qua bạn, đó là đặc ân của bạn. Hãy trân trọng điều đó. Đừng lạm dụng và nghĩ rằng bạn là cha mẹ chúng thì có quyền làm bất cứ thứ gì.
Nếu bạn không đẩy những thứ vớ vẩn vào đầu chúng, chúng sẽ có một khả năng quan sát mạnh mẽ. Và quan sát thì tự nhiên sẽ nổi lên hàng triệu câu hỏi. Và bạn có thể trả lời những câu hỏi đó theo cách mà bạn biết. Những gì bạn không biết, bạn chỉ cần nói với chúng "Bố không biết. Bố chỉ được sinh ra sớm hơn con và bố cũng không biết hết về mọi thứ".
Hãy thừa nhận điều đó. Bạn không cần che giấu sự thiếu hiểu biết của mình (bạn nghĩ trẻ con không nhận ra là bạn không biết sao?)
Và nếu bạn không thành thật thì khi con bạn có điều gì đó trong lòng, chúng sẽ không tìm đến bạn mà sẽ tìm đến bạn bè chúng. Tại sao ư?
Bởi vì chúng cảm thấy bạn bè chúng chân thành hơn bạn.
Cho nên, đừng hành động như thể bạn là người đến từ thiên đàng và những lời của bạn đều là chân lý. Ai mà muốn nghe những thứ vô nghĩa của bạn! (Trừ khi người đó đã bị tẩy não quá nhiều).
Vì vậy, bạn chỉ cần quản lý con bạn một cách đúng đắn, trân trọng như một đặc ân.
Bạn chỉ cần bảo vệ chúng khỏi những ảnh hưởng xấu. Phần còn lại, hãy để cho chúng tự do.
Chỉ cần bạn yêu cuộc sống, tận tâm với cuộc sống, con bạn sẽ quan sát và học hỏi theo. Vì vậy, trước khi dạy dỗ con cái, hãy nâng cấp chính bạn.
Người hỏi:
Thể chất của bạn trở thành phần chính xác định bạn là ai.
Bởi vì bạn quá thiên về cơ thể thể chất nên bạn tự nhiên bước vào cái vòng đó.
Sự ảnh hưởng của nội tiết tố chỉ mạnh mẽ nhất trong độ tuổi 11 - 14.
Vì vậy, điều cần thiết và rất quan trọng, đó là: trẻ em nên được tiếp xúc với một số quá trình tâm linh.
Nó không cần phải là một cái gì đó quá dữ dội.
Một chút là được.
Nó cũng không nhất thiết phải là tôn giáo.
Nhìn chung, nó là quá trình tâm linh giúp đứa trẻ có ý thức hơn trước khi nó bị tấn công bởi các chất hóa học, các nội tiết tố.
Để chúng ý thức rằng: có một cái gì đó hơn cơ thể của tôi.
Điều này cần được xác lập trong tâm trí và kinh nghiệm của trẻ nhỏ, để chúng có thể xử lý các vấn đề về thân thể vật chất một cách nhã nhặn hơn.
Nếu không thì thể xác này sẽ làm nhiều người trở nên đầy thú tính.
Trong đời sống cá nhân, rất nhiều người có thú tính dù nó không bộc lộc ra ngoài.
Một số người tìm kiếm thú tính.
Một số người kiểm soát thú tính
Nhưng ngày nay, thú tính đã xảy ra với quá nhiều người.
Vì nó xảy ra trong xã hội nên nó là điều đáng quan tâm.
Nhưng thật ra, tôi không quan tâm quá nhiều về những gì xảy ra trong xã hội.
Nếu chúng ta quan tâm đến những gì xảy ra trong một con người, bạn không cần phải bận tâm về những gì xảy ra trong một xã hội.
Không có gì để phải sửa một đứa trẻ.
Nhưng các giáo viên thì cứ nhất định phải sửa.
Ai đã nói với bạn rằng bạn có thể thay đổi những đứa trẻ bằng cách trừng phạt?
Cho nên, điều đầu tiên bạn cần hiểu về một đứa trẻ là không có gì sai đối với với họ. Có lẽ bạn hơi khó chịu...
Nhưng thực sự không có gì sai đối với chúng. Cuộc sống là như vậy.
Bạn trói buộc mình, uốn nắn bản thân để bước vào xã hội.
Trẻ em không uốn nắn bản thân. Chúng cứ tự nhiên mà sống.
Bạn không thích điều đó, nhưng tôi muốn bạn hiểu: nếu bạn không thích phiên bản thu nhỏ của chính mình thì thế giới biết làm thế nào với phiên bản lớn hơn.
Bạn cứ muốn giáo dục chúng như cách bạn muốn dù chúng không sai. Giáo dục đâu phải là trung tâm cải huấn.
Chỉ là, bạn đang cố gắng giáo dục chúng - không phải vì chúng cần được sửa chữa.
Giáo dục là điều rất vô nghĩa trong cuộc sống này. Được chứ?
Nếu bạn bỏ những đứa trẻ vào môi trường tự nhiên, bằng mọi cách, chúng sẽ học được cách sống.
Nhưng bạn không làm vậy. Bạn bắt chúng phải sống trong cái thành phố chết tiệt này, vì vậy, bạn phải dạy cho chúng những cách để sống trong đó.
Nếu mọi người đều sống trong tự nhiên thì sẽ không có gì để dạy. Chúng ta sẽ học trong mọi hoàn cảnh, phải không?
Nhưng bây giờ, bạn lại muốn những đứa trẻ phải sống trong môi trường phi tự nhiên mà bạn đã tạo ra, để chúng phải sống như người trưởng thành.
Bạn đưa chúng vào trường học. Bạn muốn chúng phải vào đại học. Bạn hy vọng chúng sẽ vào tập đoàn quốc tế...
Bởi vì bạn cứ muốn đưa chúng vào thế giới khác, cho nên mới xuất hiện vấn đề.
Sẽ tốt hơn nếu bạn hiểu rằng có rất nhiều điều để bạn học hỏi từ một đứa trẻ, hơn là đứa trẻ học hỏi từ bạn.
Bạn có thể dạy một đứa trẻ cái quái gì, hãy nói cho tôi biết, về cuộc sống?
Bạn chỉ có thể dạy chúng một số sách giáo khoa vật lý, một số sách giáo khoa sinh học, một số sách giáo khoa hóa học ...
Bạn không có bất kỳ kinh nghiệm trực tiếp nào về các lực lượng vật chất đang tồn tại.
Bạn chỉ có một số điều vô nghĩa mà bạn đọc trong sách.
Vượt qua kỳ thi là cần thiết, có một công việc là cần thiết.
Nhưng bạn không cần phải chỉnh sửa chúng.
Nếu bạn nghĩ rằng bạn phải sửa chữa trẻ em thì đâu đó, bạn đã tin rằng Tạo hóa đã phạm sai lầm và bạn muốn sửa chữa nó.
Đây là một mức độ kinh khủng của cái tôi. (Vỗ tay)
Thật không may, quá nhiều giáo viên trên hành tinh phải khổ điều này.
Họ nghĩ rằng Tạo hóa đã mắc sai lầm và họ sẽ sửa chữa nó.
Bạn phải hiểu: bạn sẽ không sửa chữa được bất cứ điều gì. Bạn chỉ đang cố làm biến thái những đứa trẻ. Bạn hiểu không?
Chúng bình thường nhưng bạn lại đang cố gắng làm chúng biến thái. Bạn hãy hiểu rõ hơn điều này.
Chúng khá bình thường. Chúng vẫn hạnh phúc, yên ổn, vui vẻ và chạy nhảy xung quanh.
Nhưng bạn thì đang cố làm hư chúng, muốn chúng trở thành số một.
Số một là cái gì? Trở thành số một là kiểu suy nghĩ bệnh hoạn.
Nếu bạn trở thành số một, phần còn lại của thế giới nên ở dưới chân bạn, phải không?
- Đúng không?
- Đúng.
Bạn đang cố gắng dạy cho con mình thứ suy nghĩ bệnh hoạn này. "Hãy là người đứng đầu. Mọi người sẽ phải ở dưới con."
Vậy nên... Đừng tin là phải sửa con cái. Không có việc gì phải sửa con trẻ.
Chúng không sao. Chúng chỉ là chưa biết cách hòa nhập với xã hội của bạn.
Chúng rất hoang dã như cuộc sống vốn dĩ phải vậy.
Nhưng vấn đề là, chúng phải sống trong một xã hội.
Một con người bản chất hoang dã, bạn lại nhốt nó, bảo bọc nó ở một nơi nào đó.
Bạn không muốn điều nguy hiểm xảy ra. Vì vậy, bạn cố gắng điều chỉnh chúng cho phù hợp với xã hội mà các bạn đã tạo ra, xã hội mà mà bản thân chúng ta cũng không hài lòng.
Bạn có hài lòng một trăm phần trăm với xã hội mà bạn đang sống không?
Còn bạn thì sao?
- Không.
Nhưng bạn đang cố gắng đưa con cái của bạn vào đó, những sản phẩm hoàn hảo, những người sẽ phù hợp và phục vụ xã hội.
Vì vậy, ít nhất bạn phải hiểu, đây không phải là một trò chơi hoàn hảo ...
Bạn không biết gì cả. Bạn chỉ biết chỉnh sửa người khác.
Bạn chỉ đang dạy một vài thủ thuật sinh tồn cho họ.
Vì vậy, xin vui lòng ... đến trước mặt con cái của bạn và thừa nhận với chúng, rằng ngay cả bạn cũng không biết phải như thế nào.
Thực sự ... chúng ta hãy cùng nhau thử làm điều gì đó A, B, C ...
Và đến Z ... cũng được, còn không thì A, B, C, D cũng là tốt rồi.
Những đứa trẻ có thể không làm như bạn.
Và sẽ thật tuyệt nếu chúng không làm như bạn, bởi vì như thế, thế giới sẽ thay đổi, phải không?
Nếu những đứa trẻ mới lớn không làm như bạn, điều đó có nghĩa là thế giới sẽ thay đổi, thật tuyệt vời!
Vì vậy, đừng trở thành một giáo viên truyền giáo, làm ơn. Không có gì để sửa chữa con cái của bạn.
Nhưng các giáo viên thì cứ muốn chỉnh sửa một chút ...
Trẻ em chỉ cần cảm hứng chứ không cần chỉnh sửa.
Trẻ con chỉ cần có cảm hứng, không cần chỉnh sửa gì cả.
Tôi biết, có một số trường học có cả đống rắc rối với lũ trẻ. Nhưng không sao cả.
Chúng không phải là vấn đề.
Chúng ta cứ cố gắng lắp chúng vào cái gì đó một cách hợp lý, đó mới là vấn đề.
Mỗi đứa trẻ cần một mức độ quan tâm và yêu thương khác nhau. Tuy nhiên, một số mẹo sau đây sẽ giúp con bạn phát triển tuyệt vời.
1. Xem con cái như một đặc ân
Con cái không phải là vật sở hữu của bạn mà là đặc ân của bạn. Chúng đã đến với bạn và sống bên cạnh bạn.
Bạn hãy hạnh phúc và tận hưởng điều đó. Bạn chỉ cần nuôi dưỡng và hỗ trợ chúng.
2. Tôn trọng ước mơ của con cái
Hãy để con cái được ước mơ và tự do trở thành bất cứ thứ gì mà chúng sẽ trở thành.
Đừng cố nhào nặn chúng theo cách hiểu của bạn về cuộc sống. Con bạn không cần phải làm những gì bạn đã làm trong cuộc sống của bạn. Khi con bạn làm khác bạn, thế giới sẽ thay đổi.
3. Cho con cái tình yêu đích thực
Khi bạn làm tất cả những thứ mà con bạn yêu cầu, đó là ngu ngốc.
Khi bạn làm tất cả những thứ cần thiết cho họ, đó là tình yêu đích thực.
4. Đừng vội vàng bắt con bạn trưởng thành
Khi một đứa trẻ vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, bạn nên để chúng sống vô tư như một đứa trẻ.
Đừng vội ép chúng phải trưởng thành bởi vì bạn sẽ không thể đảo ngược quá trình này lại.
5. Bạn không cần dạy con, hãy học hỏi từ chúng
Bạn biết gì về cuộc sống mà cho rằng bạn đủ kinh nghiệm để dạy con cái?
Bạn chỉ biết một vài thủ thuật sinh tồn.
Hãy so sánh bạn với con bạn và xem ai có khả năng mang lại niềm vui nhiều hơn? Con của bạn, phải không? Vì vậy, bạn mới là người cần học từ con bạn.
6. Nuôi dưỡng tâm linh tự nhiên của họ
Trẻ em rất gần với một khả năng thiêng liêng nếu chúng không bị can thiệp vào.
Vì vậy, bạn đừng can thiệp vào chúng quá nhiều. Như thế, đứa trẻ sẽ trở nên tâm linh một cách tự nhiên mà không cần biết đến từ tâm linh.
7. Tạo bầu không khí hỗ trợ và yêu thương
Khi bạn suốt ngày căng thẳng, lo lắng thì làm sao con bạn có thể sống yên vui?
Sự tiêu cực của bạn sẽ ảnh hưởng đến con bạn.
Vì vậy, điều tốt nhất mà bạn có thể làm là tạo ra một bầu không khí vui vẻ và yêu thương.
8. Duy trì mối quan hệ thân thiện
Hãy chơi cùng con bạn, nghe nhạc cùng con bạn, ăn uống cùng con bạn... để tạo ra một tình bạn bền chặt. Khi đó, con trẻ sẽ tin tưởng và chia sẻ cùng bạn.
Đừng áp đặt và đừng dùng quyền làm cha mẹ để áp đảo con bạn, bởi vì như thế, chúng chỉ sợ bạn chứ không thích bạn.
9. Làm cho bản thân thực sự hấp dẫn
Một đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi rất nhiều thứ: bạn, điện thoại, Internet, hàng xóm, giáo viên, trường học và hàng triệu thứ khác...
Chúng sẽ học theo bất cứ điều gì chúng thấy hấp dẫn.
Nếu bạn là một người vui vẻ, thông minh và tuyệt vời, con bạn sẽ tìm đến bạn và học hỏi từ bạn.
Vì vậy, nếu bạn thực sự quan tâm đến việc nuôi dạy con cái tốt, trước hết bạn nên biến mình thành một con người hòa bình và yêu thương.
Nhận xét
Đăng nhận xét